CHƯƠNG 3: CƠ THỂ DẠY LẠI TIM

Sống lại lần nữa- lựa chọn của Minh An

TRUYỆN

Thu Xinh

3/26/20253 phút đọc

Tuần thứ ba của khóa học, Minh An bắt đầu… thấy đau. Không phải kiểu đau cơ thông thường, mà là đau kiểu: “Ủa sao mình khóc khi ngồi thiền vậy trời?”Buổi học hôm đó, cô Vy nhẹ nhàng hướng dẫn: “Hôm nay chúng ta thực hành bài nằm thở và đặt tay lên vùng bụng – nơi lưu giữ nhiều cảm xúc chưa tiêu hóa.” “Nếu bạn thấy có gì trào lên – chỉ cần thở qua nó. Không cần hiểu. Không cần lý giải.”Minh An làm theo.

Cô nằm xuống, đặt hai tay lên bụng. Mắt nhắm lại. Hơi thở nhẹ dần. Và…Hình ảnh cũ kéo về. Cảnh cô từng đứng trong bếp, tay run run khi biết chồng có người khác mà vẫn phải nấu cơm như không có gì.Cảnh cô ngồi im trong phòng tắm, khóc một mình rồi lau nước mắt, ra ngoài cười với mẹ chồng.“Mình mạnh mẽ quen rồi. Nhưng cơ thể đâu có quên.”

Nước mắt tràn ra khó hiểu – ngay giữa lớp, khi mọi người đang yên lặng.May mà Vy tiến đến, chỉ đặt nhẹ tay lên vai cô và nói:“Chị đang làm rất tốt. Cơ thể mình biết khi nào cần thả ra.”Sau buổi học đó, Minh An đi dạo một mình trong công viên. Tự dưng thấy… nhẹ.Không hẳn là hết buồn, nhưng giống như… cục đá mang lâu nay đã có khe nứt để ánh sáng lọt vào.Và rồi, điện thoại reo.

“Chị An, chị có đó không?” – Giọng Tùng vang lên, nhỏ nhưng chắc.“Có… có. Sao Tùng gọi?” “Tôi đang pha trà gừng. Mà hơi lạc tay. Chị có thể đến nếm hộ không?”
Minh An bật cười. Cô chưa từng gặp ai “tán tỉnh bằng trà gừng”. Nhưng mà… ừ cũng đáng thử.

Tại quán nhỏ gần hồ
Tùng cười khi thấy Minh An bước vào với đôi dép lê lật bẹp, tóc buộc cao kiểu “thiền sư phiên bản hài”.
“Chị đi thiền về hay đi nấu canh?”
“Đi dạy lại trái tim, không biết thành gì…” – cô trả lời tỉnh bơ.
Cả hai cùng cười.
Tùng rót trà, giọng trầm lại:
“Chị biết không, tôi học yoga không phải vì mê thể thao. Tôi từng mất ngủ cả năm. Stress, áp lực, mất cảm giác với cuộc sống. Rồi có hôm tôi nằm thiền – và… bật khóc.”
Minh An ngẩng lên.
“Ừ, hôm nay tôi cũng vừa khóc một trận. Cơ thể hình như thông minh hơn mình nghĩ.”
“Đúng vậy. Nó nhớ những gì ta cố quên.”

Trên đường về, Minh An chợt nhận ra:

Tình yêu không phải là tìm người làm mình vui – mà là người khiến mình được là mình, ngay cả khi đang… sửa lại mình.

Tối đó, cô viết vào sổ tay:“Yoga không sửa được người khác. Nhưng giúp mình dọn lại bên trong.Và khi mình gọn gàng… tình yêu đến cũng không còn bừa bộn.”