CHƯƠNG 2: LỰA CHỌN LẠI - KHÓ NHƯNG ĐÚNG

Sống lại lần nữa- lựa chọn của Minh An

TRUYỆN

Thu Xinh

3/26/20253 phút đọc

Buổi sáng đầu tiên của hành trình “sống lại” bắt đầu bằng… một trận mưa bất ngờ.

Minh An chạy xe đến trung tâm yoga trong bộ đồ thể thao cũ kỹ nhưng sạch sẽ, lòng hồi hộp y như ngày xưa thi đại học.Lớp yoga trị liệu chỉ có 7 người. Mỗi người mỗi kiểu:

– Một cô nàng gen Z tóc hồng, đeo tai nghe Airpods cả lúc khởi động.

– Một chị hơn 40 tuổi, chuyên bị đau lưng do ngồi văn phòng.

– Một anh chàng gầy nhom hay nhìn Minh An lén lút như thể đã gặp cô ở đâu rồi.

– Và một... cô giáo!


Cô Vy – giáo viên trị liệu – bước vào lớp với phong thái thanh mảnh như cánh sen nhưng giọng nói như tiếng chuông chùa đánh trúng trán: “Chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng bài thở và học cách lắng nghe vùng chậu.”
Minh An thì thầm trong đầu: “Hồi trước chỉ biết lắng nghe trái tim… giờ phải nghe cả vùng chậu?”

Trong buổi học đầu tiên, Minh An nhanh chóng nhận ra… tuổi trẻ không giúp gì khi bạn vừa mất thăng bằng trong tư thế cây cầu vừa bị rút cơ mông.Cô ngã “rầm” một cái, nằm im giả chết. “Không sao đâu chị An, vùng mông chị đang có phản hồi tích cực đó!” – Vy mỉm cười động viên.Bên cạnh, cô bé tóc hồng nhịn cười không nổi.“Chị là lần đầu học trị liệu hả? Tụi em gọi đây là ‘tiếng lòng của cơ mông đó!’”

Minh An bật cười.Lâu lắm rồi cô mới cười thật lòng như vậy – trong một lớp học, không ai biết cô từng đau khổ đến mức nào, và không ai cần cô phải gồng lên chứng minh gì cả.Chiều đó, sau buổi học, Minh An ngồi trong quán trà thảo mộc bên đường, nhìn trời mưa nhè nhẹ.Cô lấy sổ ra, ghi lại bài học đầu tiên:“Không phải cơ thể cứng – mà là tâm trí mình chưa mềm. Không phải mình yếu – mà là mình chưa từng học cách quay vào trong.”Cô thở dài. Một cái thở dài… nhẹ hơn mọi lần.
Đúng lúc đó, có một giọng nói vang lên:“Chị ngồi một mình trông hơi buồn buồn.”Cô ngước lên.
Một người đàn ông ngồi bàn bên cạnh mỉm cười, tay cầm ly trà gừng, áo sơ mi xắn tay gọn gàng.

“Tôi là Tùng – cũng mới đăng ký lớp yoga sáng mai. Hình như tôi thấy chị ở lớp chiều nay?”

Minh An hơi bất ngờ. Nhưng cô gật đầu. “Ừm… tôi là người có ‘vùng chậu phản hồi tích cực’ đó.”Tùng bật cười, tiếng cười trầm và dịu như bản nhạc thiền lúc sáng

“Vậy chắc sáng mai tôi phải ngồi gần chị để học hỏi rồi.”Tối đó, Minh An nhắn cho nhỏ bạn thân một dòng tin:
“Tớ tự hỏi nha… nếu vũ trụ thật sự cho mình làm lại, thì có phải cũng sẽ sắp xếp cả người mới để yêu không ha?”