CHƯƠNG 2: 30 NGÀY THAY ĐỔI MỘT CUỘC ĐỜI

TRUYỆN

THU XINH

3/25/20253 phút đọc

Ngày 1 – Hào hứng + Hoài nghi

“Mình đang làm gì ở đây vậy trời?” “200 giờ. 30 ngày. 7 tiếng/ngày. Mình không chịu nổi nổi đau lưng khi ngồi thiền 15 phút mà.”

Mỹ Linh nhìn quanh lớp – có người trẻ hơn, người lớn tuổi hơn. Người thì nhắm mắt lim dim, người thì đã vào tư thế ngồi thiền ngay ngắn. Còn cô... vẫn đang thở gấp vì căng thẳng.

Ngày 3 – Cơ thể kêu cứu, đầu óc phản kháng

Trong khi cả lớp đang hít vào – thở ra thật chậm, cô thở ra một tiếng thở dài… rất thật.

“Nếu còn phải làm tư thế cái ghế thêm 3 nhịp nữa, mình sẽ hóa thành ghế thật đấy.”

Ngày 7 – Lần đầu bật khóc khi ngồi yên** Khi thiền với chủ đề “lắng nghe vùng chậu”, cô không hiểu sao nước mắt cứ rơi. Cô thấy hình ảnh mẹ, tuổi thơ, nỗi sợ không tên. > “Mình tưởng là chỉ đến để học nghề, chứ ai ngờ học lại… chính mình.”

Tối hôm đó – Nhắn tin cho Khánh

Linh“Em thấy lộn xộn lắm. Em học để dạy người ta – nhưng bản thân em còn đầy vấn đề. Như một cái hộp sơ cứu lủng đáy vậy.”

Khánh: *“Vậy mình băng bó cho nhau, rồi cùng học cách khâu lại.”
### Ngày 12 – Muốn bỏ cuộc Cô ngồi thừ sau buổi học. Nhìn tờ lịch học dày đặc và đống bài tập viết cảm nhận hằng ngày.

Mình nhớ văn phòng, nhớ công việc không phải… lật tung lòng mình mỗi ngày như thế này.”* >

“Mình tưởng làm HLV yoga là dạy người ta làm dẻo, ai ngờ phải mềm lòng trước đã.”

Gặp Khánh ở tiệm trà sau lớp học**

Khánh (nhấp ngụm trà):

“Em định bỏ à?

Linh: “Có lúc em thấy nhẹ, có lúc thấy như bị vắt sạch cả thể xác lẫn tâm hồn.”

Khánh: “Vậy là nó đang hiệu quả đó.”

Linh: “Hiệu quả để em về làm HLV... hay hiệu quả để em đi gặp chuyên gia tâm lý?” *(Cười chua chát)*

Khánh: “Em có thể làm cả hai. Nhưng mà... hình như em đang học cách không bỏ chính mình đó.”

Ngày 18 – Cảm nhận thay đổi thật sự**

Một người bạn học bật khóc khi cô hướng dẫn bài thở nhẹ nhàng.

Không phải vì cô nói hay. Không phải vì cô giỏi. Mà vì cô… có mặt.

> *“Hóa ra hiện diện – cũng có thể là một món quà.

Chắc đó là lý do mình ở đây

Ngày 25 – Viết nhật ký:** >

“Mình từng muốn thay đổi nghề. >

Giờ thì... nghề đang thay đổi mình.”

Ngày 30 – Tốt nghiệp & định mệnh mới**

Sau buổi lễ, cô giáo đưa cô ra ban công. Nhìn nắng chiều rơi chéo lên mái nhà.

Cô giáo: “Chị có lớp yoga trị liệu cho người đau lưng – nhóm nhỏ, cần người phụ trợ. Em có muốn không?” Linh: (im lặng vài giây) > “Mình tưởng mình chưa sẵn sàng. Nhưng có lẽ, mình không còn muốn trốn nữa.”

Cô gật đầu.

Tối hôm đó – nhắn tin cho Khánh

Linh:* *“Mai em đi dạy phụ rồi. Dạy thật. Chắc sẽ run lắm.”*

Khánh: “Run là bình thường. Làm gì bằng trái tim, là sẽ run. Nhưng em sẽ chạm đến ai đó – như cách họ đã chạm vào em.” >

*“Ngày đầu tiên đến lớp, mình không thể gập người chạm chân.

> Ngày cuối cùng, mình có thể chạm được vào… chính mình.