CHƯƠNG 1 :TÌM LỐI THOÁT

“Tôi không nghĩ một cái thảm yoga lại cứu đời tôi”

TRUYỆN

THU XINH

3/25/20257 phút đọc

9h sáng – Phòng họp tầng 10. Không khí trong phòng họp căng như mặt da sau khi dán mặt nạ than tre. Mọi người nhìn nhau – không ai dám cười. Một kiểu im lặng rất… công sở.

Mỹ Linh ngồi giữa phòng, tay ôm laptop, ngoài mặt lạnh tanh, trong bụng muốn gọi một ly trà sữa size L có thêm topping “ý chí sống”.

Quản lý bước vào, giọng trầm như tiếng gõ cửa địa ngục: “Thị trường giảm. Doanh số giảm. Lương thưởng giảm. Tâm trạng… tự xử.”

Cô nuốt nước bọt, nghĩ thầm: “Không biết có giảm luôn số ngày phải đến đây không nhỉ?”

Cô vốn thuộc nhóm top đầu – nhưng không hiểu sao gần đây làm gì cũng thấy nhạt như cháo không muối. Gặp ai cũng chỉ muốn hỏi: “Cậu có thấy mệt khi làm người lớn không?”

“Các bạn chuẩn bị tài liệu trình bày.” – quản lý nói, rồi bắt đầu điểm tên như gọi sổ đầu bài.

Đến lượt cô. Cô đứng dậy. Đầu óc trắng xoá. Và... chiếc bút trong tay cô rơi xuống sàn. Tiếng động nhỏ ấy vang lên như tiếng “ping!” mở ra một cánh cửa mới – nhưng chưa ai biết – kể cả cô.

Tiếng bút rơi nghe rõ đến mức ai đó quay sang nhìn cô, như thể hành động đó vừa phá vỡ sự trang nghiêm thiêng liêng của hội thánh KP

Cô cúi xuống nhặt bút, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi – như một cú trượt nhẹ trong lòng thực tại – cô thấy… mệt. Không phải mệt kiểu “tôi muốn nghỉ làm”, mà là kiểu “tôi muốn nghỉ làm người lớn trong vài kiếp”

Báo cáo vẫn phải trình bày, slide vẫn phải lướt, miệng vẫn phải nói. Nhưng có gì đó bên trong cô đã... “rớt mạng”.

Buổi trưa – quán cà phê góc phố

Cô ngồi một mình, gặm sandwich và kéo xem tin trên điện thoại như thường lệ. Tay lướt lướt, đầu không thực sự đọc, cho đến khi mắt cô dừng lại ở một dòng chữ... “LỚP YOGA CƯỜI – GIÃN GÂN, MỀM LÒNG, ĐỔI ĐỜI (?)” Thử buổi đầu miễn phí. Đăng ký trước thứ Sáu.

Cô phì cười. “Đổi đời à? Đúng lúc lắm, tôi đang xài bản dùng thử của kiếp người đây.” Không nghĩ nhiều, cô nhấn vào nút "Đăng ký thử" – cũng giống như khi ta order món mới chỉ vì "tên nghe dễ thương".

Tối thứ Sáu – lớp yoga đầu tiên

Cô bước vào phòng tập, tay vẫn còn cầm điện thoại làm việc, đầu vẫn đầy suy nghĩ chưa tắt. Nhưng rồi...

Một giáo viên mặc đồ vải lanh bước ra, nở nụ cười... như thể đã ngủ đủ giấc trong 3 kiếp liên tục.

“Chào em. Em mới tới lớp hả? Cứ để giày ở ngoài, mang tâm trí vào trong.

” Cô đứng đơ. Chưa bao giờ thấy ai nói chuyện như đang... thiền vậy. Nhưng vì phép lịch sự (và vì đã đóng tiền), cô gật đầu và bước vào.

“Cô không biết rằng chính bước chân đó – bỏ lại đôi giày và... một phần chiếc mặt nạ siêu nhân văn phòng – là bước đầu tiên trên hành trình quay trở lại làm chính mình.

Buổi học yoga thứ hai

Mỹ Linh đang cố gắng ngồi thiền, nhưng bên trong thì như một đống... tab chưa tắt trong trình duyệt não.

Cô giáo bước tới, nhẹ nhàng điều chỉnh vai cô.

“Em đang cố ngồi yên quá đó. Hơi thở em… đang gồng.

Mỹ Linh mở mắt, hơi ngượng:

“Ừm, chắc tại em là dân Excel chuyên nghiệp, chưa quen thở bằng... tâm.

” Cô giáo mỉm cười – cái kiểu cười mà chỉ những người đã đi qua sóng gió mới có – nhẹ mà chạm.

“Em tên là Linh đúng không? Cuối tháng này chị có dẫn một chuyến tắm rừng & thiền trong rừng.

Nhẹ nhàng, không điện thoại, không KPI, không deadline – chỉ có mình, hơi thở và rừng.

” Mỹ Linh ngước lên, định từ chối. Nhưng kỳ lạ là miệng cô lại hỏi: “...Có cần mang laptop theo không?

Chuyến đi Mã Đà Trị An sáng tinh sương

Chiếc xe minivan lăn bánh ra khỏi thành phố. Trên xe có khoảng 8 người, ai cũng mang theo một ánh mắt mơ hồ – nửa mong chờ, nửa... mệt đời.

Ngồi cạnh Mỹ Linh là một chàng trai tên Khánh – mắt cười, tay ôm bình trà thảo mộc, chân đi dép vải, mùi tinh dầu sả vương trên áo.

“Lần đầu đi tắm rừng hả?” – Khánh hỏi.

“Ừ, lần đầu làm nhiều thứ luôn. Như... im lặng không dùng điện thoại quá 2 tiếng chẳng hạn.

” Khánh bật cười, và Mỹ Linh nghĩ: “Ồ… nụ cười này hình như có tần số riêng, không giống người thường.”

Trong rừng – chiều mát – giữa những hàng cây

Họ được hướng dẫn ngồi thiền dưới tán cây. Cô giáo nhẹ nhàng dẫn dắt:

“Cảm nhận không khí mát trên da, tiếng chim ríu rít là bản nhạc nền của rừng. Đặt tay lên tim và hỏi: Tôi đang cần điều gì nhất?”

Mỹ Linh làm theo. Cô nghe được… sự im lặng. Nhưng lần này, đó là sự im lặng bình an, chứ không phải trống rỗng.

Một giọt nước mắt rơi xuống môi cô. Mặn, nhưng không buồn.

Tối – lửa trại – chia sẻ vòng tròn

Đến lượt cô. “Tôi đến đây vì tôi mệt. Nhưng giờ tôi nhận ra… có lẽ tôi đã quên mất mình từng sống như thế nào, ngoài công việc.

” Khánh ngồi đối diện. Nhìn cô. Không nói. Chỉ gật đầu. Sau đó, anh là người đầu tiên hỏi xin số… điện thoại sau khi về thành phố.

Trên xe trở về thành phố – sau chuyến tắm rừng

Khánh ngủ gật bên cạnh, đầu hơi nghiêng sang phía cô. Rừng trôi lùi dần qua khung cửa sổ.

Mỹ Linh nhìn tay mình – vẫn còn dính một vệt nhựa cây khô.

Tự nhiên, cô không muốn rửa nó đi.

Chưa bao giờ mình ngồi im dưới một gốc cây lâu đến thế.

Cũng chưa bao giờ mình thấy... mình không cần phải làm gì, để được yêu thương cả.”

Tối đó – ở nhà – trong phòng khách tắt đèn

Cô ngồi một mình, không bật tivi.

Không làm gì.

Không “phải làm gì”.

Cô mở lại tấm ảnh cả nhóm chụp trong rừng – gương mặt ai cũng rạng rỡ. Không son phấn. Không lọc màu. Nhưng… có thứ ánh sáng rất thật.

Rồi cô nhớ lại lúc trong thiền – khi cô đặt tay lên tim, và một câu hỏi vang lên:

Nếu cuộc đời mình không phải để chạy... thì nó là để làm gì?

Sáng hôm sau – trong lúc pha trà

Cô nhận ra mình đang… thở. Nhẹ. Không vội.

Đó là lần đầu sau nhiều năm cô thấy buổi sáng không còn đáng sợ.

Cô mở điện thoại – định lướt mạng như thói quen. Nhưng ngón tay lại bấm vào trang web của lớp yoga. > “Khoá đào tạo HLV Yoga Trị Liệu – 200h NGƯỜI CHỮA LÀNH BÌNH AN.”

cô đọc đi đọc lại dòng chữ đó ba lần. Và rồi... cô bấm “Đăng ký”. Không do dự. Không phải vì cô nghĩ mình “đủ tốt”. Không phải vì cô muốn làm giáo viên. > Mà vì cô muốn ở bên những người đang học cách thở – như mình. > Và có thể, một ngày nào đó, cô cũng sẽ là người mời một ai đó… đi tắm rừng.