CHƯƠNG 3: NỞ HOA TRONG TĨNH LẶNG

Mô tả bài đăng trên blog.

TRUYỆN

3/25/20253 phút đọc

Buổi dạy đầu tiên – run nhưng thật

Phòng tập nhỏ. Ba học viên: một cô chú trung niên đau lưng, một chị nhân viên văn phòng căng vai gáy. Mỹ Linh nhìn họ, thấy hình ảnh chính mình vài tháng trước. Cô giáo yoga đứng cạnh gật đầu nhẹ:

“Em chỉ cần hiện diện thôi.”

Cô hít vào – run nhẹ – rồi bắt đầu buổi hướng dẫn bằng một câu:

“Hôm nay, chúng ta chỉ cần học cách… thở nhẹ và yêu thương vùng lưng của mình một chút.”

Không ai cười. Nhưng ai cũng thở ra rất sâu.

Những ngày sau – trở thành “người được tin tưởng

Cô không dạy tư thế khó.

Cô dạy cách lắng nghe. Và người ta đến – vì họ thấy bên cạnh cô, họ không cần cố gắng để mạnh mẽ nữa. Có người nhắn

“Chị ơi, hôm nay em không ngủ được… nhưng em tập bài thở chị dạy – và nước mắt rơi. Nhẹ lắm.”

Có người thì chỉ đơn giản đặt thảm cạnh cô mỗi buổi học – không nói gì – nhưng ở lại đến cuối cùng.

Tình yêu với nghề – lớn lên theo từng hơi thở

Cô bắt đầu ghi chép những điều học viên phản hồi. Soạn bài riêng cho người có vấn đề lưng, cổ, cảm xúc, tiền đình. Cô không còn làm công việc cũ, nhưng lịch làm việc lại kín hơn xưa – chỉ khác là… cô không còn thấy mệt khi thức dậy.

“Đây không phải nghề giúp mình bay lên, mà là nghề giúp mình chạm xuống – thật sâu – vào trái tim mình và người khác.”

Tình yêu với Khánh – lớn lên như mầm non

Anh không xuất hiện nhiều, nhưng đúng lúc. Đôi khi đến lớp sớm phụ cô trải thảm. Đôi khi chỉ gửi bài nhạc nhẹ lúc cô mệt:

“Bài này hợp với năng lượng luân xa tim đó.

” Một ngày, cô hỏi:

“Anh có định làm gì không? Dạy yoga, mở quán trà, hay làm gì đó... rõ ràng hơn?

” Khánh nhún vai: “Anh không biết nữa. Nhưng nếu em cần người đi cùng trong các chuyến tắm rừng… thì anh nộp đơn ứng tuyển.”

Cô bật cười. Và lần đầu tiên, không thấy sợ khi nghĩ đến tương lai mơ hồ.

Một năm sau – rừng, ánh sáng, và điều kỳ diệu

Cô đang ngồi dưới tán cây – nơi cô từng thiền khóc lần đầu – nay đang dẫn một nhóm tắm rừng. Người ta gọi cô là “người chữa lành bình an”. Cô vẫn thỉnh thoảng run nhẹ khi đứng trước nhóm – nhưng không còn loay hoay tìm mình nữa.

Khánh đứng ở góc, pha trà cho học viên mới. Hai người nhìn nhau. Không lời. Nhưng rất rõ ràng.

--- “Tôi không trở thành ai cả.

Tôi chỉ dần gỡ bỏ từng lớp vỏ – để trở lại làm chính mình.

The-end