CHƯƠNG 5: LẦN NÀY LÀ MÌNH

Sống lại lần nữa- Lựa chọn của Minh An

TRUYỆN

Thu Xinh

3/26/20253 phút đọc

Hôm đó, lớp học cuối cùng diễn ra trong ánh nắng vàng óng. Cô Vy đứng giữa vòng tròn học viên, ánh mắt rạng rỡ: “Chúc mừng các bạn. Không chỉ hoàn thành khóa học, mà còn hoàn thành một phiên bản mới của chính mình. “Hãy nhớ, nghề này không phải để sửa người khác. Mà là để ở bên họ khi họ tự chữa lành.”
Minh An cúi đầu. Trong lòng, cô thấy như một chương cũ vừa được gấp lại nhẹ nhàng.

Buổi chiều, cô đứng trước phòng tập trống – nơi cô dự định thuê để mở lớp yoga trị liệu nhỏ.
“Chào cô An!” – tiếng chú chủ nhà vang lên – “Cô lấy phòng hả? Có người tới coi trước đó, nhưng chưa cọc.
“Cháu cọc liền. Chỗ này… là duyên rồi.”Cô cười. Một nụ cười nhẹ mà chắc.Tối hôm đó, Minh An nhận được tin nhắn từ Tùng:
“Mai đi rừng không? Người ta nói thiền trong rừng dễ nghe được tiếng lòng. Mình thử coi.”
Cô chỉ nhắn lại: “Ừ. Để coi tiếng lòng mình có la hét gì không.”
“Hy vọng là nó... hát.” – Tùng reply liền.

RỪNG SÁNG – SƯƠNG MƠ – TIM RUNG

Minh An bước theo lối mòn phủ lá, nắng xuyên qua kẽ cây như mời mọc. Cô mặc chiếc áo màu nâu nhạt, tóc búi cao, vai đeo túi vải
Tùng đi bên cạnh, lặng lẽ. Tay không nắm, nhưng nhịp bước đồng điệu đến lạ.
“Bà biết không,” – Tùng lên tiếng – “Trước đây tui cứ tưởng tui cần người làm tui vui. Nhưng sau này mới hiểu… tui cần một người có thể yên với tui trong im lặng.”
Minh An mỉm cười, mắt nhìn về xa xa:
“Còn tui, từng nghĩ yêu là phải đúng thời điểm. Nhưng bây giờ thì… chỉ cần đúng người.”
Tùng dừng lại. Quay sang cô.
“Vậy giờ… tui là đúng người chưa?
“Gần đúng.” – Minh An giả bộ lạnh lùng.
“Vậy phải làm gì để đúng hẳn?”
“Đưa tay đây.”
Tùng đưa tay ra. Cô đặt tay mình lên tay anh, khẽ siết.
“Nắm chặt á?”
“Không. Nắm vừa đủ. Để nếu tui cần buông ra, ông cũng không đau. Nhưng nếu tui nắm lại… ông cũng đủ gần để đừng đi xa.”
Chiều xuống, hai người ngồi bên gốc thông già, gió thổi nhè nhẹ, tiếng rừng xào xạc như thì thầm.
Tùng lấy trong túi ra một chiếc chuỗi tay gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đeo lên tay Minh An.
“Không phải nhẫn cưới. Chỉ là tín vật tạm thời. Khi nào bà thấy ổn định… đổi kiểu khác cũng được. Minh An ngước lên, mắt long lanh, rồi bật cười:
“Tín vật có đổi được người không? Tui muốn giữ lại ông nè.”
Tối hôm đó, cô viết vào trang cuối cùng của cuốn nhật ký: “Lần này, mình không chọn tình yêu trước.
Mình chọn chữa lành.
Chọn quay về.
Chọn chính mình.
Và tình yêu – đến sau – vừa hay là phần thưởng.”

💫 HẾT TRUYỆN – MỞ RA HÀNH TRÌNH MỚI